Mùa đông đến quá đột ngột.
Cảm giác như mùa thu chưa kịp về thì đã tan đi hết cả.
Những ngày lạnh lẽo như thế này, tôi thích đừng trên cao nhìn xuống dòng xe ngược xuôi hơn là hòa mình vào dòng xe ấy.
Cảm thấy đi trên đường mỗi lúc tan tầm giống như hòa mình trong một đàn thiêu thân. Cứ vít ga, lao về phía trước, về phía ánh sáng, cứ đi với đầu óc trống rỗng.
Bạn bè hỏi tôi cảm thấy thế nào, thấy “bấn loạn chưa”, “hồi hộp chưa”. Thực ra, tôi chẳng cảm thấy gì. Chỉ đo đếm những việc phải làm, nghĩ xem nên làm việc gì trước, bao giờ cần làm xong. Thế thôi. Chẳng còn chỗ trống cho những “bấn loạn, “hồi hộp” hay “trăn trở”.
Tôi tìm được một khoảng thời gian để đọc dăm trang sách. Mùi sách mới vấn vít trong cái lạnh đầu mùa. Cả một không gian Hà Nội cũ kĩ và lành lạnh bao quanh. Những dòng chữ nói về những con đường ở nơi thành phố xa, lại làm tôi nhớ đến những con đường, những khối nhà đã từng ở rất gần. Những kí ức bạn muốn níu giữ sẽ chẳng mất đi. Nó có thể phai nhạt trong một quãng đời nào đó khi bạn đang bị cuốn vào hành trình của đàn thiêu thân. Rồi đến khi “tỉnh lại”, những kí ức lại trở về.
Những ngày này tôi nhớ Roma. Nhớ Roma của một ngày mùa xuân, trời đất cũng xầm xì, mưa rơi lất phất, gió cũng lạnh. Nhớ cả những con phố Roma lúc tan tầm, cư dân thành phố đổ ra phố, những dòng xe tấp nập đưa người đi làm, đi học trở về nhà. Trong kí ức của tôi, Roma “sống” mạnh mẽ nhất vào thời điểm ấy trong ngày. Lúc ấy, Roma thật sự là một thành phố hơn 2 triệu dân chứ không chỉ là một bảo tàng lộ thiên lôi cuốn hàng triệu lượt khách du lịch. Giờ tan tầm trong mắt một kẻ rảnh rỗi lang thang ngày ấy hình như đẹp hơn, thi vị hơn giờ tan tầm của một kẻ chỉ nghĩ đến cơm ăn nước uống bây giờ rất nhiều 🙂
Hình như cái ông nhà văn Orhan Pamuk cũng là một người luôn hoài niệm. Nước Thổ, Istanbul trong sách của ông lúc nào cũng cũ cũ, chậm chậm, buồn bã và quyến rũ. Nước Thổ ấy, Istanbul ấy, làm tôi muốn đọc, muốn nhìn, muốn đến.
Tôi đang đọc “Bảo tàng ngây thơ”. Mới chỉ được vài chục trang. Trùng hợp và kì diệu làm sao, nhân vật chính trong câu chuyện cũng đang chuẩn bị kết hôn. Và những kỉ niệm từ thời ấu thơ, những kí ức của “hiện tại” dần dần được trưng bày trong “Bảo tàng ngây thơ”. Ai ai cũng có một “Bảo tàng ngây thơ” của riêng mình. Và mỗi bảo tàng là chất chứa những niềm vui hoặc nỗi sầu muộn.
Tôi giật mình tự hỏi. Một ngày tôi sẽ bước ra và chỉ quay lại “bảo tàng ngây thơ” với tư cách một vị khách thăm quan? Hay tôi sẽ ngày ngày nhặt nhạnh, rồi trưng bày hết kí ức này đến kí ức khác trong “bảo tàng ngây thơ” ấy?
“Bảo tàng ngây thơ” sẽ không thuộc về một quãng đời.
Mà là cả cuộc đời? 🙂